Một ngày rất ngắn, chưa kịp “ôm lấy” buổi sáng thì đã tới hoàng hôn. Một năm rất ngắn, hoa mùa xuân chưa kịp đổi màu thì đã thấy lác đác sương giá mùa thu. Một đời rất ngắn, mới hôm nao ngước nhìn cung trăng còn tung tăng tuổi thơ, chớp mắt nhìn lại thì đầu đã bạc, răng đã lung.
Một triệu phú phát hiện mình mắc bệnh nan y, tin như sét đánh khiến ông từ một người thành công trở nên tàn tạ. Cuộc đời của ông thật đẹp và bao nhiêu thứ vẫn còn đang muốn thực hiện.
Vậy nên, ông dốc hết tài sản của mình tìm các biện pháp chữa trị nhưng không thành. Thử vận may một lần cuối cùng, ông tìm đến một vị thầy thuốc ẩn cư sau khi được một ít người giới thiệu. Thầy thuốc chẩn bệnh cho ông xong nói: “Tôi có ba gói thuốc, ông phải theo đến cùng, chỉ dẫn tôi để trong từng gói, xong một gói thì lại mở gói kia”.
Ôm hy vọng về nhà, triệu phú mở gói thuốc thứ nhất, bên trong viết: “Hãy đến bãi biển nằm mỗi lần 30 phút trong 21 ngày liên tiếp”.
Triệu phú nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn làm theo. Sáng hôm sau, ông đi ra bãi biển và nằm trên cát đến tận 2h đồng hồ. Bởi vì cuộc đời của một triệu phú như ông rất bận rộn, nên hiếm khi có được sự thoải mái như hôm nay, sự mềm mãi của bãi cát, nghe tiếng gió, nghe tiếng sóng biển và tiếng chim mòng biển hót khiến ông cảm thấy vô cùng thảnh thơi, cảm giác như được trở về thuở thiếu thời khi chưa phải lo nghĩ gì cả.
Hết liệu trình thứ nhất, đến ngày thứ 22, ông tiếp tục mở gói thuốc thứ hai, bên trong gói thuốc viết: “Hãy tìm 5 con cá, tôm hoặc sò trên bờ biển và thả chúng lại xuống biển. Làm liên tục như vậy trong 21 ngày”. Dù sao đây là vận may cuối cùng nên dù nghi ngờ nhưng ông vẫn quyết định làm theo. Thế nhưng mỗi lần thả cá, tôm xuống biển, ông thấy cảm động một cách khó hiểu. Một cảm giác tường hòa lớn dần lên trong ông qua từng ngày.
Đến ngày thứ 43, ông mở gói thuốc cuối cùng, bên trong viết: “Hãy tìm một cành cây và viết lên bãi biển tất cả những điều bất mãn và oán giận trong lòng”. Ra đến bãi biển, ông đặt cành cây xuống và viết rất nhiều điều. Ông vừa viết xong không lâu thì sóng biên dâng lên cuốn trôi hết tất cả mọi điều ông viết.
Ngẩn ngơ nhìn sóng biển cuốn cát đi ông bỗng bừng tỉnh và khóc thật lớn, giống như một đứa bé xa nhà tìm lại được cha mẹ của mình.
Về nhà, ông cảm thấy toàn thân vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái, thậm chí cũng không sợ chết như trước nữa.
———–
Thì ra, con người luôn không hạnh phúc là vì chưa học được 3 điều: Nghỉ ngơi, phó xuất và buông bỏ.
Theo đuổi dục vọng là chặng đua không có hồi kết, con người sẽ vĩnh viễn không bao giờ cảm thấy vui vẻ. Đứng trước đại nạn mới thấy, những dục vọng hằng theo đuổi vô nghĩa biết bao. Sức khỏe, gia đình mới là vốn liếng quý giá nhất.
Một đời người không ngừng trưởng thành, không ngừng thay đổi:
Sau 20 tuổi, gây dựng tương lai, xa quê hương, nơi đất khách cũng như nhà của mình, có thể thích nghi nhiều hoàn cảnh.
Sau 30 tuổi, ngày giống như đêm, có những hôm suy nghĩ về sự nghiệp mà không ngủ được vài ngày, dần rồi quen, cũng không thành vấn đề.
Sau 40 tuổi, học lực cao và học lực thấp cũng giống nhau. Học lực thấp vẫn có thể kiếm tiền.
Sau 50 tuổi, không bị lừa bởi nhan sắc nữa, “đẹp” “xấu” đều như nhau vì bây giờ cũng hiểu rằng, đẹp cuối cùng xuất hiện nếp nhăn úa tàn.
Sau 60 tuổi, nghỉ hưu rồi nên không còn khái niệm “chức to” “chức nhỏ nữa” đều như nhau.
Sau 70 tuổi, “nhà to” cũng như “nhà nhỏ”. Có tuổi rồi khả năng vận động hạn chế, có khi di chuyển trong “nhà to” còn mệt mỏi hơn, chỉ cần một không gian đủ dùng là được rồi.
Sau 80 tuổi, “tiền nhiều” “tiền ít” không mấy sự khác biệt. Nhu cầu không nhiều.
Sau 90 tuổi, không phải là “nam” hay “nữ” mà có kinh nghiệm và từng trải mới có được sự chú ý.
Sau 100 tuổi, “nằm” và “đứng” cũng như nhau. Vì nằm rồi cũng không ngủ được mà đứng rồi cũng không biết làm gì.
Điều gì một khi qua rồi thì khó gặp lại, qua trạm này rồi thì chỉ có thể đợi đến chạm tiếp theo. Vì vậy khi còn có thể chúng ta hãy học cách trân trọng, trân trọng gia đình, bạn bè, những người xung quanh. Như vậy chúng ta mới có thể mãn nguyện đi đến cuối cuộc đời. ☘️
Theo secretchina