Góc cảm nhận

Nơi chia sẻ của khách hàng - những người bạn đã đồng hành và sử dụng sản phẩm của Khai Phá Bản Thân

Xem thêm

Kết nối

Bài viết

Lời cảm ơn & Cung chúc Tân xuân

Thân gửi những người bạn của Khai Phá Bản Thân,

Trong thời gian qua, dự án đã nhận được rất nhiều những chia sẻ, trăn trở, giúp đỡ cũng như các ý kiến xây dựng từ các bạn. Tất cả những điều này là nguồn động lực, sự động viên lớn lao để các thành viên tiếp tục sống với niềm đam mê, hoài bão của mình với đứa con tinh thần này.

Khai Phá Bản Thân vẫn đang trong giai đoạn tự hoàn thiện chính mình. Mặc dù thời gian đầu gặp không ít khó khăn nhưng với sự dõi theo, sự tin dùng các sản phẩm, tham dự các chương trình, những lời phản hồi chân thành đầy ý nghĩa, những thay đổi sau đó từ các bạn đã khiến chúng tôi vui sướng, vững tin và hạnh phúc, để thêm quyết tâm thực hiện ước mơ, lựa chọn của mình tới cùng và làm tròn sứ mệnh đã định.

Dù rằng, phía trước còn rất nhiều khó khăn, thử thách phải vượt qua nhưng Khai Phá Bản Thân sẽ luôn nỗ lực bước tiếp trên con đường này. Và rất mong sẽ tiếp tục nhận được sự quan tâm và ủng hộ của mọi người trong thời gian tới.

(Hình: nguồn Internet)

Cảm ơn các bạn – những người đã quan tâm, ủng hộ, giúp đỡ và tin tưởng tưởng vào Khai Phá Bản Thân. Thân chúc các bạn Năm mới sức khỏe, vui vẻ, mọi điều như ý, thành công!

Thân ái,

KHAI PHÁ BẢN THÂN

“Tám” – cùng nhìn lại & bắt đầu một chặng đường mới ;)

Buổi tối một ngày đầu năm, thật lạ khi dành để nhìn lại 365 ngày của năm cũ, lại càng lạ hơn nữa khi được chia sẻ những điều đó với cả những người chưa từng quen biết … Trong một buổi tối đầu năm mới với một không gian ấm cúng và gần gũi, chương trình “Thank you “tám” – Khai phá bản thân và những người bạn” đã bắt đầu theo cách rất riêng như vậy.

Chăm chú đọc tấm thiệp “Thank you” với những cảm xúc thú vị :)

So với dự kiến ban đầu của Ban tổ chức – Dự án Đào tạo và Huấn luyện Khai Phá Bản Thân, chương trình đã có rất nhiều những “phát sinh” thú vị. Đầu tiên là về khách mời tham dự, chương trình bắt đầu với số lượng đông hơn dự kiến vì có thêm những bạn đến tham gia ngoài đăng ký ban đầu, điều này minh chứng rằng sự yêu quý và ủng hộ dành cho dự án từ phía cộng đồng bạn bè và những người quan tâm là rất lớn. Đây thật sự là một niềm hạnh phúc rất lớn dành cho Khai Phá Bản Thân, là niềm cổ vũ, động viên ý nghĩa, nhưng đồng thời cũng là áp lực để những người thực hiện dự án phải nỗ lực nhiều hơn nữa, để ngày càng đáp ứng tốt hơn niềm tin và sự kỳ vọng của những người bạn đã và sẽ luôn đồng hành cùng Khai Phá Bản Thân.

Không khí ấm cúng, thân mật của buổi chia sẻ

Tuy thời lượng chương trình hơn 3 tiếng rưỡi (so với dự kiến ban đầu chỉ là 2 tiếng), nhưng dường như vẫn chưa đủ cho những điều muốn chia sẻ. “Chưa bao giờ mình nói nhiều đến như vậy, nhất là lại với những người mình chưa từng gặp, thật vui và thú vị” – Bạn Anh Hoàng, sinh viên trường Đại học Kinh tế Tp.Hồ Chí Minh hào hứng – “Nhưng thật tiếc khi đã phải chia tay những người bạn mới, mình sẽ giữ liên lạc với các bạn”. Có bạn thì suốt năm qua đối với bạn ấy thì toàn thất bạn, nhưng bạn đó đã khai phá được một phần con người của chính mình, hiểu rõ bản thân mình hơn và tin chắc trong năm sau sẽ gặt hái được rất nhiều thành công. Lại có những chia sẻ rất chân thật “năm rồi tôi chỉ sử dụng 10% sức mạnh nội tại của bản thân thôi, tôi hy vọng năm tới sẽ phát huy tốt hơn nữa” hay như “năm vừa rồi chủ yếu tôi xài năng lực của bản thân mình mà chưa tận dụng hết năng lực của những người xung quanh, tôi mong rằng trong năm tới tôi sẽ khai thác, tận dụng tối đa các mối quan hệ và những người xung quanh tôi để tôi có thể đạt được những điều tôi mong muốn”

 Những chia sẻ rất chân thành và thú vị của các thành viên tham gia

Rất gần gũi, rất chân thật đó là những điều mà các bạn chia sẻ làm BTC rất xúc động. Nếu như đầu buổi trò chuyện, các bạn khá rụt rè e thẹn trong việc xung phong làm người chia sẻ, thì đến giữa và nửa cuối chương trình, các bạn tham gia đã mạnh dạn hơn, tự tin hơn không những chủ động chia sẻ mà còn chủ động làm quen và xin số liên lạc lẫn nhau. Không những cùng lắng nghe nhau mà các bạn còn trao cho nhau những lời giải thích, góp ý rất chân thật và quý báu. Sau đó các bạn còn được từ nhau những lời chúc mứng năm mới hết sức ý nghĩa và dí dỏm. Đúng với một trong những mục đích ban đầu của chương trình là cùng “tám”, cùng chia sẻ, cùng góp ý và cùng chúc nhau thành công.

Cùng góp ý cho nhau để chuẩn bị thật tốt dự định cho năm mới

Bên cạnh đó các bạn cũng được nghe những thành tích mà Khai Phá Bản Thân đã đạt được cũng như những dự định của Khai Phá Bản Thâ để rồi đã có rất nhiều góp ý rất chân thành và cảm động dành cho dự án với hy vọng dự án sẽ hoàn thành tốt sứ mạng của mình. Đây cũng như tấm lòng của những khách hàng thân thiết, những người bạn đã và đang quan tâm, hỗ trợ theo từng bước phát triển của Dự án.

 Không khí thân mật và vui vẻ được duy trì từ đầu đến cuối buổi chia sẻ

Khép lại một năm đã qua với nhiều “khám phá” rất riêng của mỗi cá nhân có lẽ là một hành trang quý để mọi người cùng sẵn sàng cho một khởi đầu mới với 2012 bùng nổ hơn. Hy vọng rằng, lần gặp gỡ sau một năm tới nữa chúng ta sẽ còn nhiều nhiều hơn nữa những điều để sẻ chia, để chung vui cùng nhau.  2012 thật nhiều hạnh phúc và thành công, khai phá được thật nhiều “những điều lạ” của chính bản thân mình, những người bạn của Khai Phá Bản Thân nhé!

Tuấn Anh – Quang Vinh

Khai Phá Bản Thân: Đam mê – động lực vượt qua mọi chặng đường khó khăn

Nhiều người khi được hỏi về đam mê thường nói với tôi rằng: “Đam mê là một giấc mộng xa xỉ. Chỉ những kẻ mơ mộng mới cố sống cố chết với đam mê. Chi bằng thực tế đi một chút, lo kiếm tiền đi để tồn tại đã”. Câu nói đó không xa lạ trong cách nghĩ của một bộ phận không nhỏ trong giới trẻ hiện giờ. Không ít những dự án đã bỏ cuộc giữa chừng, không ít những người khởi nghiệp đã bỏ lỡ giấc mơ bởi công cuộc kiếm tiền đầy khắc nghiệt đó. Lẽ dĩ nhiên trong suy nghĩ của nhiều người, lựa chọn nào an toàn hơn, chắc chắn hơn thì được chọn lựa cũng là điều dễ hiểu, dễ cảm thông… Nhưng, có ý tưởng nào lại không xuất phát từ cái nhìn mơ mộng, có dự án khởi nghiệp nào chẳng bắt đầu từ việc phải chắt chiu từng đồng để cố gắng tồn tại cho đến khi có dòng tiền vào đủ nuôi người, nuôi dự án? Nếu ai cũng cầu toàn vào sự đảm bảo ngay từ đầu với chỉ số rủi ro thấp lè tè thì thử hỏi có bao nhiêu ý tưởng được Dám đưa vào thực hiện, có bao nhiêu ước mơ sẽ chỉ dừng lại ở mơ ước, có bao nhiêu người Dám điên, Dám khác người chọn con đường riêng để thực hiện hoài bão, giấc mơ của mình? Và để Dám có lẽ cái máu nóng trong người mang tên Đam mê là điều không thể thiếu.
Hai thành viên sáng lập dự án Khai phá bản thân
(Hình chụp tại buổi giới thiệu dự án với cộng đồng)
Nhìn lại một chặng đường đã qua, Khai phá bản thân cảm thấy mình cũng không phải là ngoại lệ so với quy luật trên. Xuất phát với nhiều điều chưa thuận lợi: vốn ít, tuổi đời những người sáng lập còn trẻ, kinh nghiệm trong ngành chưa có nhiều, thị trường thì đã có kha khá “anh chị” lớn đang cố gom góp thị phần về cho mình, cơ sở khoa học thì phải xây dựng mới hoàn toàn từ quan điểm, định hướng của người sáng lập. Vừa xây dựng hệ thống lý luận cho dự án, vừa khai phá thị trường, tìm kiếm khách hàng, vừa xoay xở cho cuộc sống thường ngày của chính mình, “những người điên” ấy đã không ít khi cảm thấy chán nản và mệt mỏi. Thấy cô đơn vô cùng khi những người xung quanh thì nhìn bằng cái nhìn ái ngại (“không biết tụi nó trụ được đến bao giờ?”, “nếu thất bại thì không biết mấy đứa đó suy sụp đến thế nào nhỉ?”,…), ngay chính gia đình và người thân cũng tạo áp lực tinh thần buộc những đứa “mơ mộng” này trở lại với công việc ổn định lương bổng, thăng tiến, tương lai sáng lạn. Bạn bè ngồi tụ họp với nhau nghe có đứa khởi nghiệp thì hú hét chúc mừng “giám đốc” này nọ, rồi thì ganh tỵ vì được linh hoạt thời gian khi làm việc cho chính mình. Chỉ không biết bao nhiêu người trong số đó cảm được cái cảnh nhiều khi làm chẳng có Chủ nhật, chẳng hẹn hò, chẳng Giáng sinh, Giao thừa, Lễ lạc, đó là chưa kể nhiều khi nhìn vật giá ngoài kia leo thang là trong lòng cứ sốt cả lên vì lo lắng bao nhiêu chi phí linh tinh sẽ tăng lên. Thế là cứ đứa này đuối thì dựa vào đứa kia, đứa nào hơi nhụt chí thì đứa còn lại phải lên dây cót liền để vẫn giữ nhịp công việc, giữ nhịp hứng khởi. Suy nghĩ cho dự án tạm dừng lại chưa phải là chưa từng xuất hiện trong những ngày tháng chật vật giữa nỗi lo vật chất và những vướng bận tinh thần như đám mây đen bao phủ tâm trí.
Những buổi training đầu tiên cho các bạn Sinh viên ĐH Kinh tế TP.HCM
Thế nhưng, khi đứng trước cái khoảnh khắc ra quyết định dừng lại hay tiếp tục, làm hay bỏ, luôn luôn xuất hiện kịp thời một sức mạnh kéo các thành viên trở lại với đứa con tinh thần của mình. Đó chính là ĐAM MÊ. Đam mê được làm một điều gì đó cho cộng đồng, cho xã hội. Đam mê được chia sẻ, giúp đỡ người khác sống hạnh phúc hơn với tất cả sự hiểu biết, trải nghiệm và trái tim của chính mình. Đam mê thực hiện giấc mơ của bản thân… Tất cả những đam mê đó hội tụ lại và trở thành sứ mệnh của dự án Huấn luyện & Đào tạo mang tên Khai phá Bản thân mà cả team ấp ủ theo đuổi: “Là cầu nối tạo ra một lớp người mới, một thế hệ mới giải quyết được các vấn đề trong cuộc sống xuất phát từ việc tìm ra và giải quyết từ gốc rễ vấn đề của chính mình; Góp phần cùng cộng đồng xây dựng nét đặc trưng riêng của người Việt thông qua đó tạo ra những hiệu ứng tích cực trong các lĩnh vực: văn hóa, kinh tế, giáo dục, xã hội.” Đó cũng chính là cội nguồn động lực và sức mạnh giúp team Khai phá Bản thân có thể trụ vững qua thời gian đầy cam go, khó khăn trong giai đoạn còn nhiều bỡ ngỡ và chập chững từ ngày thành lập đến nay.
 
Team Khai phá Bản thân hiện tại
(Hình chụp tại chương trình từ thiện ngày 25.12.2011- “Bữa cơm ngày Giáng sinh”)
Dù bạn đang khởi nghiệp hay đang ấp ủ một giấc mơ, điều bạn không thể tránh khỏi đó là những chướng ngại, thách thức bạn sẽ phải gặp trên hành trình của mình. Dù bạn bắt đầu với nhuệ khí hay sự hào hứng ra sao nhưng nếu không đủ đam mê, bạn đều có thể mỏi gối, chùng chân khi thấy mọi chuyện xảy ra không như kế hoạch dự định lúc nhúng chân sâu vào công việc thực tế. Những khắc nghiệt của mưu sinh, của tồn tại, của những cám dỗ tỏa ra từ sự thành công của chúng bạn cùng trang lứa (chức vụ, địa vị, tiền bạc) sẽ không ít lần khiến bạn hụt hẫng khi nhìn lại thấy những gì mình đã làm được sao còn nhỏ bé để bạn nhen nhóm ít suy nghĩ chạnh lòng, muốn đổi hướng. Hãycan đảm và kiên nhẫn, bởi đam mê cũng như chính bạn đều cần thời gian để khẳng định sự đúng đắn và rèn giũa để trưởng thành. Đam mê một khi đã đủ lớn thì tất cả đều chỉ còn là thử thách để giúp mình “chín” hơn trên con đường dài đã chọn.
Hình chụp tại buổi training cho Thí sinh cuộc thi “Bản lĩnh hội nhập” tại trụ sở VNG

Lắng nghe và quan sát chính mình với câu hỏi: Điều gì tôi đang say mê và theo đuổi? Điều gì khiến tôi có thể làm mọi việc mà không bao giờ cảm thấy mệt mỏi? Nếu đã câu trả lời cho mình, bạn còn chần chờ gì nữa để không BẮT ĐẦU NGAY! Nếu vẫn còn loay hoay chưa tìm ra đáp án, hãy kiên trì chờ đợi và tạo thêm nhiều cơ hội cho bản thân kiểm nghiệm trong thực tế công việc, cuộc sống và một ngày nào đó, bạn sẽ NHẬN RA ĐAM MÊ của mình.

Đồng hành cùng cuộc thi của các bạn Sinh viên
Khai phá Bản thân với những con người bình thường như mọi người, vẫn đang sống với đam mê của mình. Khi nhận được email cảm ơn của khách hàng, khi thấy những người bạn của mình đang thay đổi cuộc sống tốt hơn từng ngày từ sau chương trình Huấn luyện của dự án, thì cả team lại được tiếp thêm sức mạnh, lại cảm nhận được những niềm vui rất thật từ trái tim mình đằng sau những đôi mắt thâm quầng vì thức khuya, những buổi làm việc kéo dài đến tận đêm, những lần bụng sôi èo èo mà tiền trong túi thì chỉ còn in ít,… Chúng tôi tin rằng, bạn cũng sẽ cảm nhận được những rạo rực, hân hoan đó khi sống thật với chính mình và hết mình với đam mê.
“Chúng tôi là Khai phá Bản thân! ^_6”
Cuộc sống không lấy không của ai điều gì cả. Hôm nay bạn Cho đi Đam mê, ngày mai bạn Nhận được Giấc mơ được biến thành hiện thực và lớn hơn nữa là bạn được SỐNG MỘT CUỘC ĐỜI ĐÁNG SỐNG MỘT CÁCH TRỌN VẸN. Hãy cứ mơ vì ước mơ không bao giờ bị đánh thuế. Hãy cứ Điên vì bạn hay chúng tôi cũng chỉ có một cuộc đời để sống, để làm một điều gì đó, để hết mình…
CHÚNG TA cùng nỗ lực nhé!!!
Diệu Huyền

Happy New Year 2012! ^_6

Nhân dịp năm mới, Khai phá Bản thân gửi đến cả nhà lời chúc bình an và tốt lành. Cầu chúc cho nhà mình năm nay ai ai cũng được như ý, mọi việc thuận lợi và vui vẻ!

Chúc mỗi ngày đều là một ngày thật đặc biệt và mỗi người bạn của Khai phá Bản thân sẽ có một phiên bản 2012 hạnh phúc, thành công hơn nhiều nhiều!

Mong cho mọi ước mơ, đam mê, nỗ lực sẽ sớm gặt hái được kết quả. Mong cho mọi bản thân đều luôn quan tâm, trân trọng và lắng nghe chính mình!

Happy New Year 2012!

Thân ái

Khai Phá Bản Thân  :-)

 

“Để gió cuốn đi…”

Giáng sinh năm nay với Khai Phá Bản thân là những trải nghiệm khó quên…

Chương trình “Bữa cơm ngày Giáng sinh” sau gần 1 tuần phát động đã thu hút được sự quan tâm, ủng hộ của rất nhiều nhà hảo tâm gần xa cũng như các bạn bè thân thiết. Với hơn 2 triệu đồng tiền mặt quyên góp được cùng với hơn 150kg gạo cùng nhiều bánh ngọt  cũng như sự tài trợ chính từ Tâm Đức Quán, Khai Phá Bản thân đã chuẩn bị được tổng cộng hơn 300 phần thức ăn/quà để gửi tặng đến những con người đang cần đến nó.

Dòng người chờ đến lượt phát cơm

Chương trình diễn ra vào 3 giờ chiều Chủ nhật, ngày 25/12/2011 vừa qua tại số nhà 109 Trần Văn Kỷ, Q.Bình Thạnh – con đường nằm ở khu vực hai bệnh viện lớn: Bệnh viện Nhân dân Gia Định và Bệnh viện Ung Bướu. Thật bất ngờ khi chúng tôi đã thấy rất đông người đang đứng xếp hàng để chờ đợi từ rất sớm, với số người đông hơn những ngày thường (vì vào ngày Chủ nhật, bên Hội từ thiện không tiến hành phát cơm). May mắn thay 200 phần cơm chương trình chuẩn bị với thực đơn: cơm trắng, gà kho và canh trứng cà chua đã đáp ứng đủ cho dòng người kéo dài con đường nhỏ mà không bỏ sót một ai phải đi về tay không. Bên cạnh phần cơm nhận được, mỗi bệnh nhân/ người nhà bệnh nhân còn nhận được thêm một phần quà nhỏ kèm theo: bánh sandwich, bánh ngọt, sữa.

“Cho tui xin phần cơm cho 2 người mấy cô chú ơi!”

Nhìn cảnh lần lượt, lần lượt dòng người già-trẻ-lớn-bé rồng rắn xếp hàng, nối đuôi nhau chờ đến lượt để nhận những phần cơm, chúng tôi không khỏi chạnh lòng. Hầu hết mọi người đều có thể hiện sự nôn nóng phần vì người thân đang chờ ở bệnh viện, phần vì lo sẽ không nhận được phần ăn khi đến lượt mình…

     

Gửi quà thêm kèm phần cơm

Đến khoảng 4h15 việc phát cơm kết thúc. Chương trình đã gửi tặng Hội từ thiện thêm 100kg gạo để Hội sử dụng nấu cho những bữa ăn sau gửi tặng bệnh nhân và người nhà. Với hơn 100 phần quà còn lại, các thành viên của dự án quyết định tiếp tục sẽ chạy xe gửi tặng đến những người già neo đơn, khó khăn, lang thang kiếm sống dọc các tuyến đường quận Gò Vấp, Bình Thạnh, Phú Nhuận. Xuất hiện với món quà với lời chúc “Giáng sinh vui vẻ”, mỗi thành viên đều nhận được nụ cười hạnh phúc, lời cảm ơn rối rít của người nhận mà lòng vui đến lạ. Nhìn cảnh một ai đó sau khi nhận quà liền mở bánh ăn ngấu nghiến mà xót xa vô cùng, quay xe đi mà lòng cứ day dứt mãi một nỗi làm sao để giúp họ một cách dài hơi hơn khi mà số lượng quà đem phát chỉ như muối bỏ bể???

 

Đội quân phát cơm từ thiện

Đến buổi tối cùng ngày thì việc gửi tặng quà hoàn thành. Những người làm chương trình đều lấm tấm mệt nhưng không giấu nổi những cảm xúc khó tả khi tự tay mình trao phần quà giáng sinh cho những người đang thật sự cần đến nó. Đó là cậu bé tật nguyền ngồi xe lăn kiếm ăn ở một ngã tư, bà lão nhặt rác, cụ già mon mem nằm co ro ở một góc nhà trên phố, một người mẹ kham khổ bế con ở một góc bệnh viện Nhi đồng, một người mang dị tật ngồi xin ăn ở cổng nhà thờ, một người già bán vé số đang đi trên đường…

Co ro một góc đường…

 

… Lạc lõng giữa ngã tư đông đúc

Chương trình kết thúc tốt đẹp dù vẫn còn đó nhiều băn khoăn về những hoàn cảnh éo le mà các thành viên có dịp mục kích, chứng kiến trong quá trình thực hiện. Mong rằng sẽ có nhiều nhiều hơn nữa những sự sẻ chia của cộng đồng để những con người đó được thắp thêm động lực, niềm tin vào cuộc sống, vào lòng nhân ái và tình thương yêu để họ tiếp tục nỗ lực sống, cố gắng.

 

Miếng ăn vội cho khỏa lấp cơn đói nguyên ngày nay

Nhân bài viết này, Khai phá Bản thân cũng muốn gửi lời tri ân sâu sắc đến các những nhà hảo tâm đã ủng hộ cho chương trình, đến những người bạn đã nhiệt tình cổ vũ tinh thần cho các thành viên và đặc biệt là nhà tài trợ chính Tâm Đức Quán với những phần cơm ngon, nóng hổi cho các bệnh nhân, người nhà bệnh nhân. Ban tổ chức hy vọng sẽ tiếp tục nhận được sự đóng góp, ủng hộ của các bạn trong những chương trình tiếp theo của Khai Phá Bản Thân.

 

Phần quà gửi tặng ấm áp nghĩa tình từ ZAGVillage

Lời cuối cùng, Khai Phá Bản Thân thân gửi đến cả nhà lời chúc hạnh phúc, bình an với một năm mới ngập tràn niềm vui! >:D<

Cuộc đời – Sao bạn thờ ơ???

Đôi khi, nhà hàng xóm gặp hoạn nạn, có người thân mắc phải tệ nạn xã hội, bạn cũng bàng quan như không hay biết, không hỏi han, cũng chẳng an ủi một vài lời. Trên đường đi, gặp người bị nạn, bạn bỏ đi, chẳng thèm quan tâm sống chết ra sao, hoặc có ghé lại thì cũng chỉ để thỏa mãn tính hiếu kỳ, giương đôi mắt ếch nhìn chung quanh, không hề giúp đỡ nạn nhân vì bạn sợ phải gánh trách nhiệm. Gặp kẻ bất hạnh, tàn tật nằm bên vệ đường, bạn chẳng những không thương xót mà còn khinh bỉ, rẻ rúng những con người kém may mắn đó.

Sao bạn thờ ơ với chính cuộc đời của bạn?

Do bản thân chính bạn thiếu tình yêu thương, thiếu lòng quảng đại; bạn sống bằng thứ lý trí sắt đá, tình cảm khô cằn của mình.

Lối sống ích kỷ, thực dụng, hưởng thụ là nguyên nhân khiến bạn cảm thấy cuộc sống nhàm chán, đơn điệu, vô nghĩa điều này dẫn đến những xúc cảm đạo đức bị hạn chế, thậm chí bị triệt tiêu.

Do ngoại cảnh:

Khi một con người bị chính cái xấu hãm hại, khi mà những điều tốt đẹp không xảy đến với bản thân, thì họ sẽ trở nên hận đời và vô cảm trước cuộc đời. Họ không còn lòng tin vào điều tốt, thế nên họ vô cảm trước những điều tốt đẹp trên cuộc đời này.

Do gia đình:

Không nhiều bậc bố mẹ ngày nay coi trọng đến việc dạy con phải có sự đồng cảm, yêu thương, giúp đỡ và biết tha thứ cho người khác. Bởi vì chính họ cũng thiếu gương mẫu về đạo đức, về lối sống.

Họ lại không dạy con phải biết chia sẻ, quan tâm và có trách nhiệm với người thân, với bạn bè. Một đứa trẻ chỉ biết “nhận” chứ không biết “cho” sẽ nghèo nàn về cảm xúc, vô tâm trước đòi hỏi của tình người, và bàng quan trước nỗi đau của kẻ khác.

Do xã hội:

Căn bệnh vô cảm là kết quả của một lối sống thực dụng ngày càng ăn sâu vào văn hóa của xã hội ngày nay. Khi mà các giá trị sống, giá trị đạo đức tinh thần, lòng bao dung nhân ái, tình thương yêu đồng loại, sự hy sinh… đang dần bị thế chỗ cho chủ nghĩa vật chất, chủ nghĩa duy lợi và chủ nghĩa cá nhân, thì con người không còn cảm giác trước nỗi đau của đồng loại. Bên cạnh đó, do sự gia tăng những bất công xã hội, là tình trạng quan liêu, tham nhũng, lối sống “phong bì”, người lớn không còn là tấm gương đạo đức cho giới trẻ, khiến đạo đức bị suy giảm.

“Dường như đang có một cuộc khủng hoảng niềm tin trong xã hội hiện đại dẫn đến các bạn trẻ sống vô cảm”. 

Hãy nhìn quanh, lắng nghe và mở lòng để thấy cuộc sống muôn màu tươi đẹp :-)

Và bắt đầu nuôi dưỡng cảm xúc của chính bạn

+ Xác định rõ mục tiêu sống hạnh phúc.

+ Tập cảm nhận những điều nhỏ nhoi quanh ta.

+ Biết tổ chức cuộc sống cân bằng giữa công việc, gia đình và bản thân.

+  Tích cực học hỏi mở mang kiến thức để sống khoan dung và lạc quan hơn khi có thể chấp nhận bản thân, chấp nhận người khác và chấp nhận cuộc sống như nó đang diễn ra.

+ Đọc văn thơ, xem phim ảnh giàu cảm xúc nhân văn.

+ Tập tạo cho người khác những cảm xúc tích cực.

Hãy sống và nuôi dường cảm xúc của mình bằng những việc làm nhỏ nhất trong cuộc sống, hãy để cảm xúc của bạn được rung lên từng bậc như chính những gì bạn cảm nhận về cuộc sống! Để nó không bị trơ lì và mai một trước sự xô bồ của cuộc đời!

Và khi nhận được những cảm xúc tích cực thì người khác cũng sẽ đáp trả lại bạn bằng những cảm xúc tích cực vậy nên hãy tập “cho” để “nhận” lại những điều tốt đẹp!

Hoàng Thiện

“Tôi muốn làm người tự tin!”

Tôi là một người rụt rè hay lo sợ và nghi ngờ về khả năng của chính mình để rồi bỏ lỡ rất nhiều cơ hội. Tôi không dám thể hiện bản thân dù rằng tôi luôn khao khát tạo được sự chú ý cho riêng mình, tạo được ấn tượng bền vững trong lòng mọi người ở bất kỳ nơi đâu. Tôi muốn làm một người tự tin…

Tôi biết rằng tự tin và tự ti là hai thái cực luôn tồn tại song song trong mỗi chúng ta. Nếu tôi nuôi dưỡng, rèn luyện cho thái cực nào nhiều hơn thì thái cực ấy sẽ nổi bật, rực rỡ và vượt trội. Nhưng làm cách nào để nuôi dưỡng sự tự tin? Liệu bản thân tôi có nguồn lực nào để làm điều đó không?

Tôi băn khoăn đi tìm kiếm câu trả lời cho chính mình và bắt gặp Luật vạn vật hấp dẫn của Issac Newton: “Mọi vật chất trong vũ trụ đều hút nhau bởi một lực tương tác gọi là lực hấp dẫn.” Tôi chợt tự hỏi: “Liệu mình có sức hút nào không? Và nếu có, sức hút của mình mạnh đến cỡ nào và có thể hút được những gì?”

Chiêm nghiệm lại những gì mình từng nghe-nhìn-chứng kiến, tôi phát hiện ra rằng quả thật có những nhân vật lịch sử, những người nổi tiếng hoặc gần gũi hơn là những giảng viên được yêu mến, nể trọng hình như đều có khả năng hút về mình những ý tưởng đột phá, những cơ hội đặc biệt hoặc những sự ủng hộ nhiệt tình.“Vì sao họ làm được như thế? Vì sao họ có thể tạo ra một hấp lực mạnh mẽ đến vậy? Đơn thuần đó là phẩm chất có sẵn hay có được do sự rèn luyện?”. Tôi cũng muốn được như họ!!!

Một người bạn khi biết trăn trở này của tôi đã nói: “Không chỉ như những gì bạn có thể nhìn thấy hoặc cảm nhận thông thường, sức hút cá nhân thật sự là nguồn năng lượng vô tận và bí ẩn, là món quà đã luôn ở bên cạnh bạn từ khi mới chào đời. Đó cũng chính là ‘phương tiện’ bản năng và tự nhiên nhất để thu hút bất cứ điều gì bạn mong muốn. Và để nuôi dưỡng sự tự tin, để luôn thành công trong cuộc sống, trong công việc, trong mọi tình huống thì hãy bắt đầu với “sức hút cá nhân” của chính bạn”. Tôi đã thật sự vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ về điều này.

Nếu người bạn của tôi nói đúng thì rõ ràng tôi cũng không nằm ngoài quy luật đó, chính tôi cũng có sức hút của riêng mình. Và nếu tôi có thể nắm bắt và sử dụng sức mạnh này thì sự tự tin và thành công sẽ tìm đến với tôi theo thời gian.

Tôi nghĩ rằng mình sẽ tiếp tục tìm kiếm và lắng nghe bản thân để kiểm nghiệm những gì còn băn khoăn và nghi ngờ.

Tâm sự của  Hoàng Hôn (Sinh viên)

Buông & Xả – để thương lấy chính mình

Tối nay có dịp nói chuyện với một người bạn về 2 chữ “Buông xả” chợt nhớ ra mình đã nghĩ mãi là sẽ viết 1 bài về chủ đề này mà cứ lần lữa chưa bắt đầu. Ý thì đã có mà không biết bắt đầu từ đâu cho trọn vẹn, cho trôi chảy. Hình như cái cách nghĩ đó thôi cũng thấy mình đang Muốn nhiều quá thì phải

Mình vốn là một con người cầu toàn và luôn hướng đến sự hoàn hảo trong mọi việc. Hễ việc gì đến tay là mình phải làm cho vừa con mắt mình thì mới thôi. Nhiều khi làm việc cùng với ai đó mà thấy họ làm tệ quá cũng xắn tay vô làm lại từ đầu cho nó ra ngô ra khoai tử tế. Hồi đi học Thầy Cô thường khen cái tính tỉ mỉ, chi tiết này của mình. Cũng một thời sung sướng vì lời khen đó, nhưng càng ngày càng nhận ra mình Khổ vì cái tính “ôm toàn tập” này của mình rất nhiều. Vì cái gì cũng ôm (vì chẳng tin tưởng ai sẽ làm tốt như mình), cái gì cũng nghĩ chỉ có mình mới có thể làm tốt (nên cứ nghĩ rằng mình là người không thể thay thế được), cái gì cũng ham (thấy kiến thức nào hay hay cũng nhảy vô nghiên cứu, tìm tòi này nọ; lỡ xem 1 tập phim hay thì phải ráng xem cho hết bộ một cách sớm nhất;…), cái gì cũng không thấy vừa mắt (vì cảm thấy đó chưa phải là kết quả tốt nhất mà mình/ai đó có thể làm) nên thành ra cuối cùng mình như con thiêu thân: bán thời gian, bán sức khỏe, bán cảm xúc, bán tâm tư cho những thứ tuyệt đối và hoàn hảo trong cả công việc và cuộc sống. Kết quả là tuổi bay nhảy đã vèo vèo trôi qua, thành tích cuối cùng cũng chưa có gì đáng kể mà sức khỏe thì có giai đoạn đã giảm sút đến thê thảm, tinh thần sa sút, mất ngủ thường xuyên, thường căng thẳng, stress,…

Mình thường khắt khe với bản thân và những lỗi lầm (dù là của mình hay của người khác). Có lẽ vì thế mà mình thường được xem là một cô nàng khó tính, thậm chí một thời được mệnh danh là “tảng băng trôi”. Mình lại là đứa độc lập trong suy nghĩ nên cũng thường bỏ qua những lời nhận xét đó. Thế là bao nhiêu sai lầm đã có trong quá khứ mình luôn ghi nhớ trong lòng để một dịp nào đó lại trỗi dậy dằn vặt chính mình. Mỗi lần như thế mình lại cực kỳ khổ sở. Tâm lý bất ổn mà tâm cũng chẳng yên. Những khi đó nhìn cuộc đời đầy thê lương với con mắt đầy tội lỗi, buồn bã và đôi khi là giận dữ. Kết quả là đã có một thời gian, từ một đứa được mệnh danh là tràn trề năng lượng tích cực mình trở thành mầm mống gieo rắc những điều tiêu cực. Thú thật khi đó mình không hiểu nổi mình nữa!

Thật may mắn cho mình khi đã có quyết định dừng mọi việc lại 1 thời gian để … tìm lại chính mình. Thời gian đầu khi xa rời cái nhịp sống bận rộn (hoặc cố gắng làm cho nó bận rộn) chân tay cứ bồn chồn không quen, thấy mình như một đứa vô dụng nhất thế giới này. Nhưng chỉ một thời gian sau đó, khi có nhiều thời giờ để lắng mình hơn, mình đã tự nhìn nhận lại được rất nhiều điều…

 

Những ngày rảnh rỗi, thay vì nằm ường ở nhà để nghỉ vớ vẩn như hồi đầu, mình hẹn hò cafe với đồng bọn, bạn bè, em út. Nhờ những lần tám tít như thế, mình nhận ra rằng mọi người quan tâm mình nhiều lắm, chỉ là lâu giờ mình không chịu dành thời gian để họ có cơ hội thể hiện việc đó thôi. Mình cũng tìm thấy được rất nhiều niềm vui từ những lần gặp gỡ đó. Tự nhiên mình thấy lâu giờ mình dại quá. Ngày 24 tiếng thì đã dành gần 2/3 cho công việc rồi, chẳng có lấy một phút nào cho những cuộc hẹn bên ngoài (nói chi là đến việc yêu đương  ).

 

Nếu ngày xưa mở mắt dậy là cuống cuống mở tủ quần áo để chọn đồ mặc đi làm thì giờ việc đầu tiên sau khi mở mắt là nhìn ra ngoài cửa sổ để ngắm cành cây mận, để nhìn những chiếc lá ngày nào còn bị lũ sâu gặm nhấm đã lú nhú thêm những chiếc lá non, để nhận ra thì ra mùa đông cây vẫn đâm chồi. Rồi thì hít thở sâu, cười 1 cái thật sảng khoái :) . Những khi ấy, cảm thấy yên bình và thoải mái đến lạ!

 

Là một con người bình thường, mình đã mắc không ít lỗi lầm. Ấy vậy mà, những “chủ nợ của các lỗi lầm” ấy vẫn khoan dung mở rộng cánh tay quan tâm và lo lắng cho mình. Họ không hề tỏ ra một chút so đo thiệt hơn hay suy xét những việc làm cũ của mình mà luôn xuất hiện khi mình cần, chăm sóc và cho mình những lời khuyên cần thiết. Nhờ những con người đó, dần dần mình nhận ra việc nhận ra lỗi lầm đã làm một điều quý nhưng biết cách sửa chữa lỗi lầm và không tái phạm trong tương lai nữa mới là điều quan trọng nhất. Ngày xưa, mình chỉ chăm chăm nhìn vào lỗi mà quên đi tất cả, hỏi có buồn mình không? ^^

 

Khi dành thời gian để Tĩnh tâm và Rung động nhiều hơn, mình trở nên điềm tĩnh hơn. Khi dành nhiều nguồn lực hơn để lắng nghe và quan tâm đến chính mình thông qua các hoạt động đó mình mới chợt nhận ra mình đã là một ông chủ tồi với chính bản thân mình. Không có một chút đãi ngộ, tưởng thưởng xứng đáng nào ngoài việc ráng bóc lột hết sức chính mình để chạy đua, để thỏa mãn cái tính hiếu chiến, hiếu thắng và cầu toàn kia của bản thân. Thế rồi khi yêu thương bản thân hơn mình cũng bắt đầu biết đứng ở vị trí người khác để hiểu hoàn cảnh của họ hơn. Mình nhận ra rằng, ở hoàn cảnh đó mình phải suy nghĩ, hành xử như thế, nghĩa là mọi người cũng đều có những cái khó riêng của mình. Mình cũng hiểu hơn rằng hành vi không bao hàm bản chất, vẻ bên ngoài không quyết định nội dung và kết quả không phải là toàn bộ quá trình. Khi biết thông cảm cho chính mình hơn, hiểu hơn về các giá trị sống, những bài học từ xung quanh, mình cũng dần dà biết cảm thông và thương yêu mọi người hơn. Nhiều người trước đây có thể mình sẽ ghét cay ghét đắng vì hành xử của họ, giờ đây mình đã cố gắng để hiểu họ hơn và khoan dung nhiều hơn cho các lỗi lầm. Cũng nhờ đó, công việc, cuộc sống và các mối quan hệ của mình cũng dần đi vào con đường thuận lợi và tốt đẹp hơn.

 

Cái Tôi của mình vốn rất bự. Dù không nói ra nhưng mình luôn có sẵn sự kiêu hãnh riêng của một đứa thích lãnh đạo, sinh vào chòm sao Sư tử và tự tin vào sự hiểu biết của mình. Đến một ngày, khi đã trải qua một quá trình nhìn nhận lại bản thân mình ngộ ra mình còn vô cùng nông cạn và nhỏ bé. Những người giỏi hơn mình là nhiều vô cùng, mình chỉ là hạt cát bé tí teo giữa đại dương mênh mông. Không có mình cuộc đời vẫn cứ trôi, công việc vẫn cứ chạy. Thì ra, sự nỗ lực và tinh thần cống hiến mới là sợi dây liên kết mình vào mạng lưới của thế giới này. Mình nể phục những con người biết vượt lên nghịch cảnh để chiến thắng bản thân và đạt được những giấc mơ của họ. Mình nể phục những con người không ồn ào nhưng luôn có những ý tưởng, những việc làm và những đóng góp thiết thực cho mục tiêu chung, cho tổ chức, cho cộng đồng… Và mình cũng nhận ra, khi hiểu được điều này, mình biết cố gắng hơn trong cuộc sống, biết sống chan hòa hơn và biết nghĩ cho cộng đồng hơn, từ đó mà cái tâm cũng thanh thản hơn, bản thân cũng tìm thấy nhiều động lực hơn để phấn đấu, để đến được với những ước mơ…

 

Những sự việc, những vấn đề trước đây có thể khiến mình nổi điên ngay lập tức để ra quyết định “hủy”, “bỏ” thì giờ đây mình bình tĩnh hơn để suy xét mọi việc và cho chính mình và người khác cơ hội để thay đổi. Khi chứng kiến một ai đó vì “tham lam” (như một thời của mình) để ôm lấy nhiều việc, ôm lấy nhiều cái Muốn mà thất thoát nguồn lực (bởi thiếu sự tập trung), không thật sự sống cho chính mình (bởi bị lạc giữa vô vàn cái Muốn nên không tìm ra đam mê thật sự của bản thân),… thì mình thấy Thương hơn là giận như hồi xưa. Thấy một người không dám nói Thật suy nghĩ, cảm xúc của mình vì không muốn làm mất lòng ai đó, vì sợ mất mát gì một tí quyền lợi mình cũng thấy họ thật khổ sở. Thấy một người tự tin rằng mình có thể tạo những mối quan hệ sâu sắc nhưng nhìn lại mạng lưới bạn bè của họ xét cho cùng vẫn là những quan hệ làm ăn, còn bạn bè đúng nghĩa với trái tim trong sáng, vô tư thì phần nhiều lại giữ một khoảng cách với họ vì sợ sẽ bị họ lợi dụng điều gì đó, bất giác mình buồn thay cho họ. Thấy một người mãi loay hoay với nhịp sống bận rộn mà không đủ thời gian để ngủ 1 giấc tử tế, ăn 1 bữa thật ngon lành hay có cái đầu nhẹ tênh tênh không vướng bận, mình lo lắng cho họ vô cùng. Thấy một người vẫn phải luôn thường trực một nụ cười xã giao mà trong lòng còn biết bao rối bời không thể tháo gỡ, giải quyết, mình thấy họ đau khổ… Điều mình mong mỏi khi chứng kiến những con người đó là hy vọng rằng họ sẽ sớm dành cho bản thân những khoảng lắng để hiểu hơn về bản thân và biết sống thật với những mong muốn thật sự của mình. Nếu họ bớt muốn tham đi 1 tí, bớt muốn chinh phục để khẳng định bản lĩnh của mình đi một tí, bớt cầu toàn các quyền lợi để dành lấy bình yên, thư giãn, nghĩ ngơi cho bản thân đi 1 tí, bớt… để thật sự xả hết những vướng bận thì có thể họ đã hạnh phúc, đã vui vẻ nhiều hơn và chí ít cũng đã “giàu có” hơn rất nhiều chứ không chỉ đầy đủ đơn thuần về vật chất như hiện tại.

 

Giờ đây, sau khi chấp nhận buông đi nhiều điều mình cảm thấy cuộc sống bây giờ chất lượng hơn rất nhiều. Nỗi lo cơm áo gạo tiền dù vẫn còn đó nhưng không còn là mục tiêu phấn đấu hay là động lực để “cày cuốc” chăm chỉ nữa. Mình nỗ lực mỗi ngày, cố gắng thêm mỗi ngày với mong muốn sẽ khai phá sâu sắc hơn bản thân, hoàn thiện bản thân và sống ý nghĩa hơn. Mình dành thời gian nhiều hơn cho gia đình và các mối quan hệ thân thiết, biết đãi ngộ xứng đáng hơn với bản thân, biết tha thứ và bao dung hơn với chính mình và mọi người, biết lắng nghe và học hỏi hơn. Mỗi ngày trôi qua, mình tìm thấy những niềm vui dù giản dị, nhỏ bé thôi nhưng rất thật và nó khơi lên niềm vui thật sự từ tận sâu tâm hồn mình. Mình biết thưởng thức cuộc sống hơn và không còn tìm những lý do để ngụy biện cho lối sống ích kỷ và quá hao phí như hồi xưa nữa. Và, mình cảm thấy thế đã là quá ĐỦ.

 

Mình nhận ra 1 bài học ý nghĩa cho bản thân từ những điều đã trải qua: Buông không có nghĩa là mt đi, X không có nghĩa là tht thoát mà đơn gin Buông & X là trước hết đ thương ly chính mình, sau là sng cho trn vn tng phút giây vi đi, vi người!

Diệu Huyền

Bạn có phi lý trí? ;)

“Khi đưa ra các quyết đnh trong cuc đi, chúng ta thường cho mình là người kim soát và s la chn ca mình là sáng sut, lý trí. Nhưng liu có đúng như vy?”

Đang làm dự án Khai phá bản thân với phương châm “Làm chủ bản thân – Thay đổi cuộc đời”, mình đã phải đặt một dấu hỏi to đùng khi đọc cái lời dẫn trên của cuốn Phi lý trí của tác giả Dan Ariely. Nhưng khi đọc hết từng chương và cả cuốn sách này, mình thật sự tâm đắc. Tâm đắc bởi tác giả đã chỉ ra và chứng minh cho người đọc thấy một điều tưởng như đơn giản nhưng luôn hiện hữu trong cuộc sống của chúng ta: chúng ta luôn và vẫn sẽ tiếp tục mắc những sai lầm ngớ ngẩn bởi cảm xúc bản thân và những thành kiến nội tại.

Thử để ý lại những việc đã làm, những điều đã nghĩ trong quá khứ chúng ta sẽ thấy rất rõ vấn đề trong đó. Ví dụ như ta luôn nghĩ “tiền nào của nấy” nhưng có thật sự cái gì giá cao hơn thì chất lượng sẽ luôn tốt hơn hay là do ta bị ám ảnh bởi điều đó? Ví dụ như ta luôn nghĩ với khả năng nhận thức đầy đủ và sáng suốt của mình thì trong tình huống nào mình cũng sẽ hành xử như thế, nhưng nhớ lại cái lần giận dữ gần đây nhất của bạn mà xem, có phải là là bạn đã có những lời nói, thái độ rất khác với những lúc bạn đang “bình thường”? Ví dụ như bạn đang có n anh chàng/cô nàng đang theo đuổi vậy vì sao bạn vẫn thấy khó khăn trong việc chọn lấy một anh/cô làm người yêu, hay trong hàng tá người đang yêu bạn vì sao bạn vẫn thấy khó khăn để chọn lấy một anh/cô để cưới? Ví dụ như bạn đi ăn ốc ở một quán vỉa hè, bạn sẽ nhận đến đồng tiền lẻ cuối cùng được thối nhưng khi đi ăn ở một khách sạn 4,5 sao, bạn sẵn sàng bỏ ít tiền tip cho người phục vụ (dù rằng số tiền tip đó có khi cũng gần tương đương với bữa ốc vỉa hè của bạn)? Vì sao là cafe có thể được pha từ cùng 1 gói cafe bột của Trung Nguyên nhưng uống ở Bệt hay Hàn Thuyên bạn thấy nó cũng chỉ là một thứ nước uống, nhưng khi nhâm nhi ở Trung Nguyên cafe thì bạn thấy đó là cả một sự thưởng thức? Vì sao cùng là khởi nghiệp mà có công ty thì xây dựng được một dàn nhân sự sống chết với dự án, có công ty thì sau khi hụt vốn thì nhân sự hụt hơi và bỏ đi luôn? v.v…Tất cả đều do sự tác động của phi lý trí!

Nhiều khi ta cứ nghĩ đơn giản và không cần để tâm, nhưng nó cũng tai hại lắm lắm. Những yếu tố phi lý trí này khiến ta không còn là ta trong hình dung, trong suy nghĩ mà ta luôn dành cho ta. Nếu quyết định cần đưa ra không quan trọng nhiều thì thông thường bạn chỉ cảm thấy bối rối giữa các lựa chọn (thức ăn, áo quần, việc chi tiêu,…). Nhưng nếu mức độ và hệ quả của việc quyết định là lớn hơn, mà không hiểu đúng về ảnh hưởng của phi lý trí để có cách phòng ngừa, chuẩn bị thì có khi bạn sẽ đánh mất nhiều thứ quan trọng cho bản thân (khi hưng phấn tình dục lên cao, khi bạn giận dữ, khi bạn đứng trước các quyết định lớn về đam mê, sự nghiệp, hôn nhân,…).

Trước khi đọc cuốn sách, mình từng muốn đọc xong ngay để phản biện về việc “dám” khẳng định con người không thể làm chủ bản thân mình trước các tình huống. Nhưng đọc xong rồi mới hiểu cái dụng ý của tác giả là chỉ ra những % không thể kiểm soát, những việc lý trí, nhận thức, đạo đức không thể can thiệp để giúp ta có cái nhìn khách quan và đúng đắn hơn về những yếu tố này. Sau đó là hình dung ta trong những hoàn cảnh mà những yếu tố phi lý trí có thể ảnh hưởng để có sự né tránh hoặc đối phó phù hợp nhằm giảm thiểu những hậu quả không mong muốn cũng như sống hợp lý và tốt đẹp hơn.

“Con người được to hóa ban tng mt quyn năng mnh m nht, đó là lý trí. Con người luôn hành đng theo lý trí, mt lý trí đng nghĩa vi vic chúng ta không còn là con người theo đúng nghĩa.” Nhưng “chúng ta đôi khi phi lý trí hơn chúng ta tưởng, thm chí là thường xuyên phi lý trí và phi lý trí có h thng”. Hy vọng rằng, với cái nhìn sâu sắc hơn về nguồn gốc hành vi của bản thân, chúng ta sẽ sớm tìm ra được những phương án tốt hơn để cải thiện tính phù hợp, đúng đắn trong các quyết định của mình trong cuộc sống.

Cảm ơn một cuốn sách rất hay. Cảm ơn tác giả đã dày công nghiên cứu và biên soạn. Cảm ơn anh nguytai đã giới thiệu và cho em mượn cuốn sách này.

Chúc những điều tốt lành đến với mọi người!

Diu Huyn

Sống chậm để trọn vẹn hơn với cuộc đời

Trong nhịp sống hối hả hiện đại, chúng ta luôn ở tình trạng căng thẳng vì câu chuyện ngày 24 tiếng, tuần 7 ngày. Thời gian trở thành một nguồn lực có giới hạn buộc chúng ta phải tăng tốc để biến mỗi giây phút qua đi trở nên hữu ích và có thể đem lại nguồn lợi nào đó cho ta.  Đôi khi ta cảm thấy mình không đủ thì giờ cho tất cả: công việc, gia đình, bạn bè và các thú vui bên ngoài. Ta ăn nhanh, uống nhanh, đi nhanh, ngủ ít, thả mình trong guồng quay đầy bận rộn của cuộc sống như thể chỉ cần chậm đi một giây, ta sẽ trở nên thừa thải hoặc sẽ tụt hậu rất nhanh về phía sau.

Có khi nào ta thử đặt một câu chuyện hơi khác thế này. Nếu lấy cuộc đời ta 60 năm làm chuẩn thì có bao giờ ta thử tính toán tỉ lệ thời gian ta dành cho các công việc trong đời (học tập, làm việc, vui chơi, ăn, ngủ, gia đình, chăm sóc bản thân,…). Bạn có thấy kết quả có gì đáng ngạc nhiên không? Kết quả bạn đang dành bao nhiêu % cuộc sống cho bản thân – là người bạn, người chủ của chính bạn, bao nhiêu % cho gia đình và những mối quan hệ thân thiết – nguồn sức mạnh tinh thần bên ngoài không thể thiếu trong cuộc đời bạn, còn bao nhiêu % cho công việc, những thú tiêu khiển giết thời gian – điều mà khi bạn qua tuổi 60 nhìn lại bạn sẽ thấy như mây trôi gió thoảng,…?

Hãy thử đọc “Ngợi ca sống chậm” của Carl Honoré và chiêm nghiệm thêm cho bản thân về ý nghĩa của triết lý Chậm trên bàn ăn, tại công sở, trong các mối quan hệ thậm chí là trên giường ngủ và trong việc giáo dục con cái. Bạn sẽ ngẫm thấy một dư vị rất khác của Chậm. Chậm không có nghĩa là bạn đánh mất đi sự linh hoạt, tính hiệu quả mà ngược lại nhờ cơ chế vận hành rất tự nhiên của con người và các sức mạnh bên trong cho bạn những quyết định sáng suốt hơn, tỉnh táo, tinh tế và sâu sắc hơn.

Cuốn sách như một món ăn đầy chậm rãi mà để cảm thụ hết được nó, bạn phải kiên nhẫn và đón nhận nó với một suy nghĩ chân thành mong muốn cuộc sống của mình hạnh phúc, thành công và tốt đẹp hơn. Nếu là tín đồ của tốc độ, bạn có thể sẽ bỏ dở từ những chương đầu tiên, nhưng hãy nhẫn nại. Chờ đợi cũng có cái giá của nó. Khi đọc hết cuốn sách này, bạn sẽ rút tỉa và chiêm nghiệm được cho bản thân rất nhiều điều. Nhiều điều cần thiết, ý nghĩa và có giá trị với bạn đang bị lãng quên đâu đó trong cuộc đua trường kỳ về thời gian, hãy khơi và tìm lại nó trong những phút giây lắng mình cùng Sống chậm.

Bạn không cần đi hết cuộc đời này để xem xét hay hối tiếc mình đã sống quá nhanh hay quá chậm mà hãy tạm dừng lại một khoảnh khắc nào đó để nhận diện được điều gì là quan trọng với bản thân mình. Và như người ta thường nói, bạn sẽ không bao giờ thiếu thời gian cho những việc quan trọng – câu chuyện ở đây là sắp xếp một cách hợp lý và có thứ tự hơn những điều cần thiết trong cuộc sống bạn, theo cách của bạn chứ không phải theo cái tiêu chuẩn thời gian nào đó mà trường học, xã hội hay cả thế giới này đang rao giảng. Chậm đi một chút không phải bạn hay cuộc sống sẽ trở nên dở hơn và khi làm chủ được thời gian của bản thân thì bạn đã được giải phóng và có một tự do vô biên cho chính mình. Quan trọng là bạn có dám bỏ bớt đi không căn bệnh thiếu-thốn-thời-gian. Khi chịu dành thời gian để hoàn thiện một điều gì đó trọn vẹn hơn (so với sự hấp tấp, vội vã như hiện tại) bất giác bạn sẽ nhận ra rằng công việc đó có ý nghĩa hơn, bạn trở nên sáng tạo hơn và sản phẩm làm ra cũng trở nên giá trị hơn.

“Hãy thử nghĩ về thời gian, không phải như một nguồn lực có hạn đang không ngừng chảy đi mất, hoặc như một gã côn đồ đáng sợ hoặc cần chế ngự, mà chỉ như một nhân tố tốt lành trong đó chúng ta sống trong”. Hãy để thời gian trở nên dài hơn chứ không thành một vội vã thoáng qua, để ta không trở nên “cằn cỗi” với cuộc sống đầy những điều tươi đẹp này! Lắng mình để nghe chính mình và hơi thở cuộc đời, cuộc sống khi đó không còn là chiếc bình rỗng cần đổ đầy những lo toan mà trở thành chuỗi các tập trung chú ý giữa các xao lãng rất đời. Khi đó, “thế giới sẽ thoải mái hiến mình cho bạn để được bộc lộ”.

Diệu Huyền.